Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

NGUYỄN CẢNH SƠN - DOANH NHÂN XỨ NGHỆ - MỞ LỐI ĐI RIÊNG

Có rất nhiều doanh nhân khởi nghiệp kinh doanh từ Nga hay Liên Xô cũ đã về nước và tiếp tục kinh doanh thành công. Ông Nguyễn Cảnh Sơn - là một trong những nhân vật tiêu biểu, đã khởi nghiệp tại Liên Bang Nga vào năm 1994 với việc thành lập công ty T&M Trans, trở thành đại gia của nhiều tập đoàn lớn.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiR1z7a5mvihhPQmFRoPx2W6uGgE978T1HdiAKVsvOa2bDfYfB5bPpdQ__yuQFerQlG5R1aMe8nPMdoLxg9n0l48DT_G1b7qgV2aMtv6Z8uHgErgQt4oBrmV-DgApUNh94-fZXxdVXlcHqt/s400/Nguyen+Canh+Son+-+Eurowindow+Doanh+Nhan+Xu+Nghe.jpg


 
Năm 2007, Eurowindow Holding được thành lập để quản lý các dự án đầu tư tại Việt Nam của tập đoàn T&M Trans, chủ yếu trong các lĩnh vực bất động sản, VLXD, tài chính... Các công ty thành viên của Eurowindow gồm có: CTCP Cửa sổ nhựa Châu Âu, Trung tâm thương mại Mê Linh Plaza, CTCP Incentra…
 
Ông Nguyễn Cảnh Sơn hiện giữ chức Chủ tịch HĐQT của Eurowindow Holding, CTCP Đầu tư T&M Việt Nam; thành viên HĐQT Techcombank. Ông Sơn hiện còn là chủ tịch Hội doanh nhân Việt Nam ở nước ngoài. 

Xây dựng thưởng hiệu từ con số "0"
Tiếp chúng tôi tại "tổng hành dinh" của tập đoàn T&M Trans Việt Nam số 30 BCD Lý Nam Đế (Hà Nội) là gương mặt liên tục xuất hiện trên trang bìa các tờ báo, tạp chí về doanh nhân, doanh nghiệp những năm gần đây. Đó là doanh nhân Nguyễn Cảnh Hồng - Tổng GĐ Eurowindow, kiêm Tổng GĐ Mê Linh PLAZA. 
Đến giờ nhiều người đã biết đến sự thành công của những thương hiệu này, nhưng ít ai biết chủ đầu tư - Tập đoàn T&M Trans và Tổng GĐ Nguyễn Cảnh Hồng đã bạo gan thế nào để làm được điều đó. 
"Chúng tôi đã chọn cách đi khác. Lúc đó nhiều người thường chọn cách đi an toàn, lao vào những lĩnh vực đã có thị trường, nhưng anh trai tôi (ông Nguyễn Cảnh Sơn, Chủ tịch HĐQT tập đoàn T&M Trans có trụ sở chính tại LB Nga) và tôi thì lại khác. Chúng tôi chủ động tìm hiểu dự đoán nhu cầu của thị trường và chọn sản phẩm cửa sổ nhựa châu Âu để đưa vào thị trường Việt Nam". 
Sản phẩm này được ưa chuộng ở châu Âu và nhiều nước châu Á, vậy thì lý nào lại không thành công ở Việt Nam, một nước đang có tốc độ phát triển nhanh, vững chắc, đời sống người dân đang dần được nâng cao. Có niềm tin như vậy, với sự hỗ trợ đầu tư từ người anh trai, doanh nhân Nguyễn Cảnh Hồng liền bắt tay vào việc. 
"Cái khó là chúng tôi phải tạo ra thị trường, vì lúc đó thị trường sản phẩm cửa nhựa gần như là con số "0". Người ta bảo gỗ đầy ra đấy, ai dùng cửa nhựa nhà ông" - Tổng GĐ Nguyễn Cảnh Hồng nhớ lại. 
Nhiều người đã bảo anh em nhà ông Cảnh Sơn, Cảnh Hồng quá mạo hiểm với một sản phẩm cửa nhựa mang cái tên Eurowindow mới toanh mà thị trường chưa phát sinh nhu cầu, mạo hiểm với một đại siêu thị Mê Linh PLAZA đặt ở nơi "xa xôi" giáp ranh Hà Nội với Vĩnh Phúc… 90% khách hàng tiềm năng của họ khi được khảo sát ý kiến đã lắc đầu cho rằng sẽ không thành công, không khả thi. 
Vậy mà cái bị đa số cho là điên rồ, không khả thi ấy chỉ sau một thời gian ngắn đã phát triển nhanh đến không ngờ. Bằng chất lượng, bằng quảng bá, tiếp thị kiên trì, chuyên nghiệp, doanh nghiệp đã đưa người dân Việt Nam đến với phong cách tiêu dùng mới. 
Thực tế đã và đang chứng minh họ đúng, họ biết làm. Sản phẩm cửa nhựa Eurowindow chỉ sau 1 năm ra mắt đã được chọn trao giải Sao vàng Đất Việt đầu tiên vào năm 2004, doanh số liên tục tăng 60-70%/năm, năm 2007 dự kiến tăng 100%, đạt doanh thu trên 300 tỉ đồng.

Đến nay, ở Việt Nam đã có khoảng ba chục đơn vị sản xuất cửa nhựa cùng chia thị phần với Eurowindow, thu hẹp thị phần của cửa gỗ. "Chúng tôi mừng vì đã góp phần lớn để tạo ra được thị trường, mừng vì người dân được lựa chọn sản phẩm tốt, hưởng giá cả cạnh tranh, còn đơn vị nào uy tín, chất lượng thì sẽ tồn tại" - doanh nhân Nguyễn Cảnh Hồng tự tin. Chất lượng, uy tín và sự chuyên nghiệp là tiêu chí mấu chốt để những Eurowindow, Mê Linh PLAZA hay bất kỳ thương hiệu nào có thể đứng vững.


Eurowindow - thương hiệu chất lượng, chuyên nghiệp 
Sau 5 năm gây dựng thương hiệu và đứng vững trên thị trường, mới đây Eurowindow quyết định chuyển đổi hình thức đầu tư từ 100% vốn đầu tư nước ngoài sang mô hình công ty cổ phần vào tháng 5/2007 và dự định sẽ sớm niêm yết trên thị trường chứng khoán để có điều kiện hoạt động hiệu quả hơn nữa. 
Cùng với việc chuyển đổi hình thức Công ty của Eurowindow, tập đoàn mẹ T&M Trans đang tiến hành sắp xếp lại các mảng đầu tư tại Việt Nam với việc xây dựng Công ty Eurowindow Holding gồm 3 mảng kinh doanh chính: Sản xuất Vật liệu xây dựng; Xây dựng và kinh doanh bất động sản, phân phối vật liệu xây dựng, trang thiết bị nội thất. 
Đây là hoạt động nhằm liên kết giữa các khâu từ sản xuất vật liệu tới kinh doanh phân phối và xây dựng công trình, tận dụng thế mạnh sẵn có trong từng lĩnh vực liên kết lại tăng khả năng cạnh tranh và hiệu quả kinh doanh của các công ty, tiến tới thực hiện các dự án tầm cỡ quốc tế của tập đoàn T&M Trans tại Việt Nam. 
Điều đáng trân trọng là Doanh nghiệp cũng rất quan tâm đến công tác xã hội từ thiện với hàng tỉ đồng đóng góp đã được chuyển tới những đồng bào nghèo, đồng bào bị ảnh hưởng của lũ lụt, thiên tai. 


Năm sinh 10/4/1967 (45 tuổi) 
Quê quán Thanh Chương, Nghệ An 
Chức vụ
Chủ tịch Eurowindow Holding 
Chủ tịch CTCP Chứng khoán EuroCapital 
Phó Chủ tịch Techcombank 
Chủ tịch Hiệp hội doanh nhân Việt Nam ở nước ngoài 
Gia đình Em: Nguyễn Cảnh Hồng (1970) - TGĐ Eurowindow 
Tài sản
Cổ phần Eurowindow Holding, Techcombank 
13% cổ phần CTCK EuroCapital


Posted by Phan Dang An - 2013

Phạm Nhật Vượng - 'Tỷ phú ẩn mình' của Việt Nam

Hãng tin tài chính Bloomberg hôm 25/10 có bài viết dài về ông Phạm Nhật Vượng, người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam. BBC Việt ngữ xin giới thiệu cùng quý vị.

Trung tâm Vincom ở TP. HCM



Dự án Times City ở Hà Nội
Dự án Times City ở Hà Nội


Ông Phạm Nhật Vượng trở thành tỷ phú bắt đầu từ một cơ sở kinh doanh mỳ ăn liền tại Ukraina và rồi trở thành nhà kinh doanh bất động sản lớn nhất Việt Nam.
“Người Việt vẫn giữ nhiều vàng như hình thức tiết kiệm,” ông Vượng nói trong một cuộc trao đổi tại trụ sở của công ty ở Hà Nội.Vị Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vingroup, tập đoàn đang xây dựng 8 dự án bất động sản đa năng tại các vị trí đắc địa ở Việt Nam trị giá hơn 4 tỷ đôla, đang có các kế hoạch làm giàu thêm nữa bằng việc bán các căn hộ cao cấp và trung cấp cho những người châu Á muốn điều chuyển tài sản của mình từ tiền mặt hoặc vàng.

“Người Việt rất giống với người Hoa. Họ không thể giữ vàng dưới gầm giường mãi. Cuối cùng thì họ cũng sẽ đem vàng ra đầu tư. Và thị trường nhà đất sẽ phát triển,” ông Vượng nói.
Ông Vượng và vợ ông, bà Phạm Thu Hương, sở hữu khoảng 50% cổ phần của Vingroup, tập đoàn lớn thứ năm trên thị trường tại Việt Nam về giá trị vốn hóa thị trường. Không kể số cổ phiếu ông dùng làm thế chấp để tài trợ cho một số dự án nhà đất của công ty, ông Vượng có tài sản trị giá 1,3 tỷ đôla, theo Chỉ số Tỉ phú Bloomberg.
Ông chưa bao giờ xuất hiện trong bảng xếp hạng người giàu quốc tế.
Vingroup hiện đang có kế hoạch huy động vốn khoảng 300 triệu đôla thông qua việc chào bán cổ phiếu tại Singapore hồi tháng Tám nhằm bổ sung vốn để mở rộng hoạt động tại Việt Nam. Năm ngoái, tập đoàn đã tạm gác kế hoạch niêm yết ở Singapore vào năm ngoái khi Chỉ số Straits Times của Singapore sụt 17%.
“Nếu bây giờ qu‎ý vị đưa cho tôi 10 tỷ đôla, tôi sẽ dùng tất cả số tiền đó vào xây dựng vì vẫn còn rất nhiều nhu cầu về xây dựng,” ông Vượng nói. “Nhu cầu ở Việt Nam thật vô cùng lớn.”
Nhà tỷ phú nói rằng ông cũng có kế hoạch xây dựng tại Singapore hay Hong Kong, nơi một số các nhà bất động sản lớn nhất châu Á đặt trụ sở.
Học ở Nga
Ông Vượng học ngành kinh tế địa chất tại trường Đại học Địa chất Moscow của Nga. Sau đó ông tới Ukraina và thành lập công ty LLC Technocom, hãng sản xuất hơn 100 sản phẩm đồ ăn khô, trong đó có mỳ ăn liền và bột khoai tây nghiền.
Ông bán công ty này, với giá không được công bố, cho hãng Nestle SA vào năm 2010. Technocom có kim ngạch hơn 100 triệu đôla vào thời điểm được ông bán đi.
Dựa trên doanh thu trung bình của nhiều lần sáp nhập và mua đi bán lại các công ty thực phẩm này trên khắp thế giới thì công ty có thể đã có trị giá 150 triệu đôla vào năm 2010 khi nhà tỷ phú này bán toàn bộ hoạt động này cho hãng thực phẩm Nestle SA có trụ sở tại Vevey, Thụy Sĩ, theo các số liệu tổng hợp của Bloomberg.
Ông Vượng từ chối không nói tiết lộ giá bán vì một điều khoản trong hợp đồng.
Hồi hương
Ông Vượng trở lại Việt Nam năm 2001 khi ông thành lập công ty du lịch khách sạn Vinpearl. Năm sau ông thành lập Vincom, hoạt động trong lĩnh lực bất động sản thương mại và nhà ở trung và cao cấp. Vinpearl và Vincom, đều đã được niêm yết, sau đó được hợp nhất thành Tập đoàn Vingroup vào năm nay.
Vingroup là cổ đông kiểm soát tại 19 dự án mà Tập đoàn này đang xây dựng ở Việt Nam, bao gồm tại Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh, Hưng Yên và Đà Nẵng.
Các dự án của Tập đoàn Vingroup ở Hà Nội, thành phố nổi tiếng với kiến trúc kiểu thời Pháp thuộc và những con phố rợp bóng cây, đều nằm trong phạm vi cách trung tâm thành phố không quá 10 cây số. Chính phủ Việt Nam, đã tạo ra nền kinh tế thị trường qua các chính sách Đổi mới vào năm 1986, đang tìm cách phát triển thủ đô thành một đô thị hiện đại.
Dự án Royal City có chức năng sử dụng hỗn hợp xây trên khu đất trước đây là một nhà máy, cách trung tâm Hà Nội 5 cây số, đang được tiếp tục xây dựng. Các căn hộ cao cấp tại đây được bán với giá 1.800-2.500 đôla một mét vuông và người mua có thể thay đổi thiết kế từng căn hộ cho phù hợp với phong thủy của mình. Dự án sẽ có cả công viên nước trong nhà và sân trượt băng đầu tiên tại Việt Nam khi hoàn tất vào sang năm.
Thay đổi lối sống
Tại Times City, đặt ở khu dân cư và thương mại sầm uất của Hà Nội, Vingroup mở bệnh viện đầu tiên của Việt Nam có các phòng dành riêng cho một bệnh nhân và các phòng cao cấp. Dự án được dự kiến hoàn thành vào năm 2014 với các khu nhà ở, trung tâm mua bán và một trường quốc tế.
Ông Vượng, cha của ba người con, nói ông muốn bán một “kinh nghiệm sống”mới cho người Việt Nam.
“Chúng tôi muốn mang lại những sản phẩm tốt hơn tới Việt Nam,” ông nói. “Hy vọng của tôi là qua những thay đổi về lối sống và những sản phẩm tiêu dùng, nó sẽ ảnh hưởng tới người dân và làm thay đổi cách suy nghĩ của họ. Đất nước sẽ phát triển hơn so với ngày nay.”
Mua đất ở những điểm đắc địa hoặc độc nhất vô nhị đã cho phép Vingroup bán được bất động sản của mình với giá cao ngay cả khi thị trường sụt giảm, bà Tôn Phương, một phân tích gia thuộc công ty Viet Capital Securities tại thành phố Hồ Chí Minh, cho biết. Một điểm mạnh khác là Vingroup có thể hoàn thành dự án trong một thời gian ngắn, bà nói.
Tập đoàn Vingroup “có lợi thế đặc biệt về nguồn vốn; đó là lý do tại sao họ có thể nhắm vào những dự án đòi hỏi nhiều vốn ngay từ đầu”, bà Tôn Phương cho biết thêm. “Hầu hết bất động sản mà họ đưa vào thị trường Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh đều kết hợp những khái niệm phát triển mới tại Việt Nam.”
Ông Phạm Nhật Vượng
Ông Phạm Nhật Vượng đang là người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam
"Hy vọng của tôi là qua những thay đổi về lối sống và những sản phẩm tiêu dùng, nó sẽ ảnh hưởng tới người dân và làm thay đổi cách suy nghĩ của họ. Đất nước sẽ phát triển hơn so với ngày nay."
Phạm Nhật Vượng
Tài chính hoán đổi
Tập đoàn Vingroup bán 300 triệu đôla trái phiếu chuyển đổi cho các nhà đầu tư nước ngoài trong năm nay. Tập đoàn thu được 100 triệu đôla trong đợt bán trái phiếu chuyển đổi của một công ty Việt Nam đầu tiên hồi năm 2009. Theo số liệu do Bloomberg tổng hợp thì Tập đoàn Vingroup có tài sản trị giá khoảng 1,7 tỷ đôla và với số nợ là 1,3 tỷ đôla.
Nhà tỷ phú nói rằng ông sẽ kinh doanh bất động sản tại nước ngoài "khi có cơ hội tốt". Năm nay, ông thuê McKinsey & Co. làm đánh giá chiến lược các hoạt động kinh doanh của Vingroup và tư vấn cho tương lai của tập đoàn.
"Với viễn ảnh của mình, chỉ giới hạn ở thị trường Việt Nam sẽ hạn chế tiềm năng phát triển của họ," bà Tôn Phương thuộc Viet Capital Securities nói.
Ông Vượng đã tới nhiều thành phố khác nhau để có thêm ý tưởng. Khi xây dựng Vincom Center tại thành phố Hồ Chí Minh, ông Vượng đã tổ chức một chuyến đi tới Singapore cho những người thuê nhà của khu tổ hợp này, trả tiền vé máy bay và chỗ ở cho họ.
Tháo dỡ phòng
Trước khi xây khu nghỉ mát Vinpearl Resort Nha Trang, dự án khách sạn du lịch đầu tiên của mình tại một bờ biển tư nhân, ông Vượng đã tới các khách sạn ở Phuket với một chiếc tuôc-nơ-vit trong vali. Ông dùng nó để tháo gỡ những trang thiết bị trong phòng để xem chúng được lắp như thế nào trước khi lắp trả lại như cũ.
"Ông là một người rất khiêm tốn và dân dã," bà Lê Thị Thu Thủy, Tổng giám đốc Tập đoàn Vingroup, người từng làm cho Lehman Brothers Holdings Inc., cho biết. "Ông luôn nói với ban quản lý phải tiếp tục học hỏi mối ngày, rằng không thể bằng lòng với những gì mình có."
Số lượng khách hàng mà ông Vượng muốn nhắm tới là bao nhiêu là điều còn chưa được rõ. Dân số thành thị mỗi năm tăng 3,4%, theo số liệu của Ngân hàng Thế giới, trong đó tăng nhanh nhất là tại hai thành phố chính Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh.
Chỉ khoảng 5% dân số ở hai thành phố chính này là có thể đủ tiền mua những căn hộ của các nhà xây dựng lớn.
Khả năng chi tiêu có giới hạn
Khoảng 47% các gia đình tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh có thu nhập bình quân 7425 đôla một năm, theo công ty môi giới bất động sản CBRE Group Inc. cho biết. Vẫn theo công ty này thì phải 51 năm mới tiết kiệm đủ tiền để mua một căn hộ loại trung có giá 72000 đôla.
Đại đa số bất động sản tại Việt Nam đều được mua trả thẳng chứ không theo hình thức vay ngân hàng trả góp. Theo chi nhánh CBRE tại Việt Nam thì mỗi gia đình trung bình phải mất 242 năm tiết kiệm mới đủ tiền mua căn hộ hạng sang với giá 342 nghìn đôla.
Giá nhà tại thành phố Hồ Chí Minh tăng gần 3 lần từ năm 2004 tính tới quý đầu năm 2008, theo số liệu của CBRE. Nhưng giá nhà sụt giảm khi chính phủ tăng lãi suất và hạn chế cho vay cho khu vực bất động sản và các khu vực phi sản xuất khác trong một nỗ lực nhằm giải quyết tình trạng lạm phát.
Số liệu bán hàng
Tập đoàn Vingroup bán 7000 tới 8000 căn hộ vào cuối năm 2010 và đầu năm 2011, ông Vượng cho biết. Các căn hộ cao cấp tại Vincom Center ở thành phố Hồ Chí Minh, với cả spa và khu thể thao, được bán năm 2010 với giá trung bình khoảng 8000 đôla một mét vuông, đắt kỷ lục tại Việt Nam.
Ông Vượng, một người coi trọng kỷ luật và thưởng cho những người làm tốt, luôn giương cao một khẩu hiệu với nhân viên:
“Tốc độ, sáng tạo và hiệu quả trong tất cả mọi việc bạn làm, trong mọi hành động của mình.”
Nhà tỷ phú chơi đá bóng và bóng chuyền hàng tuần với nhân viên Tập đoàn Vingroup tại trung tâm thể thao của tập đoàn, đổi comple, cà-vat sang đồng phục thể thao của đội bóng công ty. Ông chơi ở vị trí trung phong – vị trí phải làm bàn.
“Tấn công tốt hơn là phòng ngự,” ông nói, và nói thêm ông cũng áp dụng nguyên tắc đó với tất cả mọi việc ông làm.

Nguồn: BBC Vietnamese

Nguyễn Trần Bạt - Từ cậu bé bán nước chè dạo đến ông chủ tập đoàn

Từ một cậu ấm nhưng sau một biến cố của cuộc đời, Nguyễn Trần Bạt đã phải đi bán nước chè dạo ở Ga Hàng Cỏ lúc mới 7 tuổi. Nhưng mấy chục năm sau, cậu bé ấy đã trở thành người chuyên cung cấp dịch vụ cho các tập đoàn đa quốc gia. Hiện ông Bạt là Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc của Invest Consult Group với doanh thu hàng triệu USD mỗi năm.

 Phải giải phóng mình khỏi sự nghèo khổ, ngu dốt, tầm thường
Ông đã từng trải qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời, thậm chí có lúc đã phải mất đứa con gái vì không đủ tiền chữa bệnh cho con... Những năm tháng khốn khó ấy có ý nghĩa như thế nào đối với ông?
Tôi ở Nghệ An ra Hà Nội năm lên 9 tuổi. Trước cách mạng, ông nội tôi là địa chủ, ông ngoại tôi cũng là địa chủ. Lúc còn thanh niên, bố tôi học ở Hà Nội và đỗ tú tài.
Bố tôi vào Đảng từ những năm 1940, nhưng sau đó phải tạm dừng sinh hoạt Đảng cho đến năm 1960 vì là con địa chủ. Những bế tắc trong đời sống chính trị của bố, làm cho mẹ tôi phải đi ra Hà Nội để tìm lối thoát cả vật chất lẫn tinh thần, và tôi cũng theo mẹ ra đi từ năm 9 tuổi.Gia đình tôi lúc bấy giờ rất khốn khó. Bố tôi là một ông tú mà phải đi bán thuốc lá dạo, tôi thì bán nước chè ở Ga Hàng Cỏ (Hà Nội), cả nhà tôi đều phải làm như thế cả.Tôi từ một cậu ấm đã trở thành một đứa trẻ nghèo, ra đường lao động để kiếm sống. Cái đấy có lợi hay có hại tùy theo cách đánh giá, nhưng với tôi nỗi đau khổ ấy là một thực tế giày vò trong nhiều năm tháng.
Được biết ông vừa mới hoàn thành một quyển sách được đặt tên là “Tự do”?
Tôi xem nghèo khổ là một trong những yếu tố làm mất tự do của đời sống của con người. Rất đáng buồn là xã hội chúng ta có một thời kỳ rất dài thi vị hóa sự nghèo khổ và kỳ thị sự giàu có như một đối tượng vô đạo.Người ta chỉ tìm thấy sự xấu xa ở những người giàu có và chỉ nhìn thấy đạo đức ở những kẻ nghèo khổ. Những định kiến như thế kéo lùi chúng ta bao nhiêu năm.Cần phải phá bỏ quan niệm như thế. Người giàu vẫn phải có đạo đức, phải làm thế nào để giàu có trong đức hạnh của mình, cái đấy là rất quan trọng.Có một số kẻ trước đây nghèo khó bây giờ có tiền rồi thì cho con mua ô tô, mua xe máy @, SH..., nhìn những ví dụ như vậy tôi rất thương. Những con người nghèo khó về vật chất đang biến dần thành những người nghèo khó về mặt tâm hồn, đến mức ngay cả khi không còn nghèo khó về mặt vật chất nữa thì sự nghèo khó về mặt tâm hồn vẫn tiếp tục ám ảnh cuộc đời họ.Còn tôi ý thức sự nghèo khó về mặt vật chất và phấn đấu để thoát khỏi nó, nhưng tôi vẫn tâm niệm phải giữ nguyên được những giá trị khác.
Ông quan niệm thế nào về tiền bạc?
Tôi cho rằng sự giàu có là một tất yếu mà con người phải phấn đấu. Mỗi một con người phải phấn đấu để có nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất là phấn đấu để giải phóng mình ra khỏi sự nghèo khổ, phấn đấu để giải phóng mình ra khỏi sự ngu dốt và phấn đấu để giải phóng mình ra khỏi sự tầm thường.Đấy chính là ba cái nấc để mô tả lộ trình phấn đấu của con người. Có thể có người làm dần từng bước, có thể làm song song cả ba việc hoặc hai việc.
Ông đã cho ra đời 3 cuốn sách mang tính suy tưởng triết học. Ông viết sách vì muốn đưa cuộc đời vào sách, đưa sách vào cuộc đời hay vì một sự thôi thúc nào đó?
Tôi là một người không thiếu tiền, nhưng tôi yêu cuộc đời giống như một người bạn nghèo, tôi yêu cả nhược điểm của nó. Ai đó có thể căm thù, ghét bỏ, phê phán người nọ, người kia, nhưng ở tôi không có điều ấy.Tôi yêu cuộc đời một cách chân thật, yêu cả khuyết tật, nhược điểm của nó. Nền kinh tế bao cấp đối với tôi có những khía cạnh khó khăn, khổ sở nhưng cũng có cả những khía cạnh trìu mến, vì nền kinh tế bao cấp chứa đựng rất nhiều kỷ niệm tinh thần của tôi.Đi thanh niên xung phong, đi bộ đội, rồi những vấp váp trong cuộc đời có thể để lại cho tôi những vết sẹo, nhưng tôi xem những vết sẹo ấy như những kỷ niệm về một thời ấu trẻ.Tôi chưa bao giờ căm thù nó cả. Tôi viết sách là để thể hiện tình yêu của tôi đối với cuộc sống, để góp một phần nho nhỏ của tôi vào sự hợp lý hóa đời sống tinh thần của con người và tôi làm việc ấy một cách yên lặng, một cách âm thầm.
Lập Công ty để “phiên dịch” cho hai hệ thống kinh tế
Con đường doanh nhân của ông được hình thành như thế nào?
Từ những thay đổi của thời cuộc vào cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, khi Liên Xô và Đông Âu tan rã, tôi đã đi đến suy nghĩ rằng chúng ta phải mở cửa. Khi đó, sẽ có hai cộng đồng người gặp nhau, ở mức độ nhất định chúng ta chưa biết gì về ngoại thương, về ngân hàng…, còn những người nước ngoài thì biết tất cả nhưng chưa biết gì về xã hội Việt Nam.Hai cộng đồng người ấy gặp nhau sẽ cần người “phiên dịch”. Cty Invest Consult Group ra đời để đóng vai trò người “phiên dịch”, và tôi kiếm tiền bằng việc “phiên dịch” sự khác biệt giữa hai hệ thống kinh tế, chính trị, xã hội, giữa phương Tây phát triển và Việt Nam đang đi tìm con đường phát triển.Đến bây giờ vai trò ấy vẫn chưa hết, tuy nhiên, sự “phiên dịch” được tập trung vào những đối tượng tinh tế hơn, phức tạp hơn và trên những khía cạnh phong phú hơn.
Ông đã gặp những khó khăn gì khi đóng vai trò “phiên dịch” cho hai hệ thống đó?
Xã hội chúng ta là xã hội sùng bái công nghiệp, vì thế tất cả các đối tượng phi công nghiệp đều bị ngờ vực và tôi bị ngờ vực là đương nhiên. Tôi có nghĩa vụ phải giải thích với xã hội, giải thích với các nhà lãnh đạo rằng cái mà chúng tôi làm là cái mà xã hội cần.Năm 1989, tôi có tổ chức một cuộc hội thảo tại thành phố Hồ Chí Minh về xây dựng thị trường tài chính và thị trường chứng khoán Việt Nam. Sau đó, tôi đã được gọi lên để chất vấn và chịu kỷ luật về việc truyền bá những khái niệm “nhạy cảm”... Xã hội chúng ta đã từng có một thời với những chuyện như thế.
Chúng ta chưa có văn hóa doanh nhân
Là một doanh nhân thành đạt, ông nhận xét gì về doanh nhân và văn hóa doanh nhân ở Việt Nam hiện nay?
Hình ảnh của doanh nhân Việt Nam đang hình thành và rõ nét dần cùng với hình ảnh nền kinh tế Việt Nam, cho nên, chúng ta cùng xây dựng các đường nét phác thảo chứ không nên vẽ các ví dụ cụ thể để cố định hóa nhận thức của thế hệ trẻ về cái gọi là doanh nhân.Tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì, theo tôi, có đến 70-80% các doanh nhân Việt Nam vẫn kiếm lợi dựa vào việc khai thác các mặt hạn chế của thể chế của chúng ta về kinh tế. Chúng ta chưa có văn hóa doanh nhân. Xã hội chúng ta mới bắt đầu những bước chập chững đầu tiên để xây dựng một cộng đồng doanh nhân.Văn hóa doanh nhân là những đặc trưng được kết tinh bởi kinh nghiệm hoạt động của doanh nhân, chúng ta mới bắt đầu những bước đầu tiên, chúng ta chưa có nền văn hóa như vậy. Chúng ta không nên nêu vấn đề ấy để cưỡng bức xây dựng một nền văn hóa doanh nhân. Văn hóa doanh nhân sẽ đến cùng với sự hình thành của nền kinh tế.
Việt Nam hội nhập vào WTO mà chưa có văn hóa doanh nhân, liệu có đáng lo, thưa ông?
Không! 3/4 hay 4/5 nhân loại đều gia nhập WTO và đều ngẩn ngơ như người Việt cả nhưng có ai chết đâu. Tại sao chúng ta lo lắng? Chúng ta tưởng rằng chúng ta là anh hùng, chúng ta vĩ đại, chúng ta sợ mất tiếng, chúng ta sợ lép vế nhưng chúng ta cũng giống như thiên hạ thôi, chúng ta sẽ phát triển cùng thiên hạ. Không cần phải lo chuyện chúng ta vào WTO mà chưa có văn hóa doanh nhân.
Xin cảm ơn ông.
(Theo Tiền Phong Chủ Nhật)
Nguyễn Trần Bạt sinh năm 1946.
Quê quán: Hưng Nguyên, Nghệ An.
Ông là nhà sáng lập InvestConsult Group và hiện là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Công ty này. Ông tham gia viết nhiều sách và báo, các tác phẩm của ông được đánh giá rất cao.

GIẢN TƯ TRUNG - DOANH NHÂN GỐC NGHỆ


Trò chuyện với Giản Tư Trung, còn nhận ra cá tính mạnh mẽ và luôn cẩn trọng trong từng công việc. Gốc Nghệ An, lớn lên ở Nha Trang và lập nghiệp tại Sài Gòn, từng vùng đất ít ra cũng kết tụ và tạo cho anh một khí chất đặc biệt.

Giản Tư Trung – Anh là ai?

Là ông giám đốc bước chân ra ngõ lên ô tô? Là anh nhân viên quèn với đồng lương ba cọc ba đồng? Là một thợ sơn lao động thủ công? một sinh viên đại học xuất sắc? hay một giảng viên đứng lớp với thù lao cao nhất Việt Nam?... Mọi chức danh đều đúng với Giản Tư Trung bởi anh đã từng kinh qua tất cả các vị trí. Từ thương trường, quan trường đến khoa trường; từ làm chủ đến làm công; từ làm cho Nhà nước, đến làm cho tư nhân, rồi ra nước ngoài học việc... Không có việc gì mà anh chưa từng thử qua, để rồi đến tận bây giờ, khi đã bước qua tuổi băm, trở thành hiệu trưởng một trường đào tạo doanh nhân uy tín, anh vẫn chưa chịu dừng lại...
Giản Tư Trung sinh ra ở một huyện nghèo khó của tỉnh Nghệ An. Mảnh đất học nổi tiếng khắp 3 miền này trở thành một vườn ươm thuận lợi cho Trung phát triển. Thời phổ thông, Trung từng nổi đình nổi đám với Giải Nhất học sinh giỏi lý toàn tỉnh. Nhưng phải đến tận khi bước chân vào đại học, ở vị trí Phó Bí thư đoàn trường, Trung mới phát huy được năng lực của mình. Tham công tiếc việc, Trung ôm đồm cả việc học của mình, việc chung của đoàn thể nhưng vẫn dành thời gian cho niềm đam mê kinh doanh không thể lý giải.
Cái giá của kẻ cầm đèn chạy trước…
Chưa có vốn, Trung lao vào làm búa xua công việc. Từ anh thợ sơn, thợ chụp hình đến anh đi buôn phim cuộn…Đến cuối năm thứ 3, tích cóp được một số vốn kha khá, Trung quyết định ra làm ăn lớn bằng việc thành lập Cơ sở sản xuất nhựa Chợ Lớn.
Không chỗ dựa, không người đỡ đầu, thiếu kinh nghiệm lại hiếu thắng, cơ sở sản xuất của Trung đứng trên bờ vực phá sản. Anh chấp nhận thất bại đầu đời một cách cay đắng. Nhưng thất bại cũng cho Trung một bài học vỡ lòng trên thương trường và anh hiểu: thế nào là kinh doanh!
Cũng may, cơ sở sản xuất nhựa của Trung rồi cũng được vực dậy. Trung thoát khỏi cái bóng ám ảnh mỗi khi thoáng nghe thấy từ “nhựa”. Anh giao lại cơ sở cho một người đồng sự và bắt đầu con đường tầm sư học đạo.
Bỏ vị trí giám đốc, Trung xách cặp làm anh nhân viên tại những tập đoàn hàng đầu thế giới để tìm hiểu sức mạnh thực sự đằng sau những công ty này là gì. Đặt mục tiêu trong 5 năm, làm việc ở 5 công ty với 5 vị trí công việc khác nhau nhưng đến công ty thứ 4, cảm thấy đã làm tạm đủ, Trung bắt tay vào thực hiện tham vọng lớn của mình.
Giấc mơ ngông của con kiến lửa
Từng thất bại, vấp ngã cay đắng rồi giành lại thành công, Trung chưa từng cạn niềm đam mê được là người tiên phong phát quang bụi rậm, “rắn rết”, mở đường đi mới. Quan niệm “nghĩ như voi, làm như kiến” đã khiến Trung vừa có được tầm nhìn xa trông rộng về mọi vấn đề, vừa không bao giờ bị bước hụt chân. Kiên trì đi từng bước chậm rãi, tha từng chút “mồi” về “tổ”, con kiến lửa Giản Tư Trung đã dần dần hiện thực hoá giấc mơ ngông xuất khẩu giám đốc bằng sự ra đời của Trường đào tạo doanh nhân PACE.
Chú trọng giá trị đào tạo thực, phủ nhận sự tồn tại của bằng cấp học vị, chương trình đào tạo của PACE tập trung nâng cấp chất xám cho các giám đốc, các chủ doanh nghiệp. Không chỉ “vá” những mảng trống trong kiến thức của họ, PACE còn xây dựng những viên gạch móng vững chắc trong kiến thức kinh doanh của các doanh nghiệp.
Giáo trình của PACE là minh chứng rõ nhất cho xu thế hội nhập nhưng cũng là bảng vàng thành tích ghi công trạng của Trung và các đồng sự. Tỉ mẩn thuyết phục các trường đào tạo uy tín của nước ngoài cung cấp giáo trình, tỉ mẩn nhặt nhạnh những gì tinh tuý nhất, phù hợp nhất với văn hoá Việt rồi lại tỉ mẩn húc đổ 3 bức tường cực lớn ngăn chất xám đổ vào nước Việt.

Một: Việt hoá giáo trình.
Hai: Rút ngắn thời gian đào tạo mà vẫn đảm bảo chất lượng (Từ 4,5 năm xuống còn 6 tháng).

Ba: Giảm chi phí đào tạo cho khoá học (Từ 100 triệu xuống không đến 1/10).
Cùng các đồng sự của mình, Giản Tư Trung đã thiết kế nhiều sản phẩm giáo dục mới lạ, made in PACE, hầu như chưa có mặt tại Việt Nam. Mỗi sản phẩm của PACE là một trí tuệ riêng, một tư tưởng, một cá tính không thể nhầm lẫn. Đây cũng là những sản phẩm mà các doanh nghiệp Việt Nam hiện đang rất cần và rất thiếu.
Chỉ 4,5 năm sau ngày thành lập, PACE đã tạo được uy tín nhất định và thu hút được hàng ngàn học viên cả trong và ngoài nước tham gia. “Đạo” của PACE đã phát huy được hiệu quả nhất định, ít nhất là đến lúc này.
Doanh Nhân Xứ Nghệ - Giản Tư Trung 
Những triết lý sống của Giản Tư Trung
* Con người không phải được đánh giá bằng danh vị mà bằng chính những gì mà người đó đã làm được trong cuộc đời
* Đối với tôi, chơi chính là làm những gì mình thích và làm là chơi những gì mà mình không thích. Được làm những gì mình thích là sự hưởng thụ. Tôi tận hưởng điều đó và cảm thấy mình sinh ra là để rong chơi.
*Thước đo sự trưởng thành của một con người là trình độ tư duy nhận thức thức và sự trải nghiệm chứ không phải tuổi tác.
*Tiền là hệ quả chứ không phải mục đích của kinh doanh.
*Đừng cho người con cá, cũng đừng cho họ cần câu. Hãy cho họ động lực muốn được câu cá.
Posted by Phan Đăng An - http://doanhnhanxunghe.blogspot.com/

HÚT THUỐC LÀO, CƯỠI ROLLS-ROYCE

                                                  HÚT THUỐC LÀO, CƯỠI ROLLS-ROYCE
Sở hữu 20 khách sạn lớn từ 2-4 sao ở nhiều tỉnh thành, xây dựng nhiều toà nhà chung cư và khu đô thị lớn, có thể sánh vai với cả những tập đoàn xây dựng của nhà nước, nhưng rất ít thấy ông xuất hiện trên các diễn đàn; đi xe triệu đô Rolls-Royce nhưng lúc nào cũng kè kè chiếc điều cày... Ông là Lê Thanh Thản, Giám đốc Cty tư nhân xây dựng số 1 Lai Châu.
Đại gia chân chất
Mới gặp ông Thản, ít ai nghĩ trước mặt mình là đại gia cỡ bự. Không đồ hiệu, chân lúc nào cũng xỏ dép xăng-đan, trông ông bình dân như một nông dân chính hiệu với kiểu cười xuê xoa.
Trong bối cảnh các đại gia vào loại giàu nhất trên sàn chứng khoán như ông Đặng Thành Tâm còn phải thốt lên “muốn trở về cái thời xưa, làm nhỏ, ăn nhỏ nhưng ngủ yên”, phần lớn đại gia bất động sản bạc mặt vì nợ nần, hàng hoá đóng băng, thì ông Thản ngồi ở văn phòng, bên cạnh là chiếc điếu cày, trên tay cầm thếp giấy vàng ung dung tự tại bán căn hộ.
Thoảng chốc, lại thấy một người lạ hoắc đến xin trình bày “thưa anh, em là vợ anh A, ở Bộ B; thưa anh, em là em gái anh C, ở tổng cục D...” xin được mua căn hộ giá 10 triệu đồng/m2.
Xem ra cũng nể, nên ông Thản lại lấy tờ giấy vàng, viết vài chữ rồi ký tên “Cô mang giấy này sang phòng bên làm thủ tục”.
Ở cái thời căn hộ ế, bất động sản đông cứng, nhưng hàng tháng nay, kể từ ngày ông đại hạ giá căn hộ xuống 10 triệu đồng/m2 khiến dư luận xôn xao, khu văn phòng công ty ở khách sạn Mường Thanh (Hà Nội) lúc nào cũng tấp nập người mua, kẻ bán.
Hoá ra, những người tới xin và được ông phát cho mảnh giấy vàng, nếu cầm ra sang tay ngay cũng được vài chục triệu đồng tiền chênh.
Ông Thản tâm sự: "Thương trường đúng là chiến trường thật, không hạ giá thì khó bán, hạ giá bán được thì người ta nói mình bán phá giá. Thị trường thế này, không bán rẻ thì rủ nhau mà chết thôi. Thà lãi ít còn hơn là chết".
Chỉ hơn tháng nay, ông bán gần hết căn hộ khu Đại Thanh, thu lần đầu được 400 tỷ. Tính ra, đợt hạ giá này ông giảm lãi khoảng 800 tỷ đồng.

Nghiệp kinh doanh bất động sản đã mang lại điều gì cho ông?
”Tiền bạc. Ngoài ra, cũng có những câu chuyện khiến mình cảm động. Như vừa rồi, có lẽ lần đầu tiên tôi được người ta cho phong bì để cám ơn, vì lâu nay mình toàn phải mang phong bì đi cho (cười)! Một vị khách hàng đã nộp tiền lần 2 mua căn hộ trong khu Linh Đàm, với giá 33 triệu đồng/m2.
Dù đã ký hợp đồng giá đó, nhưng tôi đã giảm giá xuống còn 23 triệu đồng/m2 (cho cả khách hàng mới và cũ). Vị khách nói đã chuẩn bị đủ tiền để đóng giá 33, nay được giảm tới gần 1 tỷ đồng nên sẽ dùng tiền đó mua chiếc ô tô và biếu tôi 10 triệu.
Trong bối cảnh các đại gia bất động sản làm nhiều chết nhiều, xem ra ông Thản vẫn bình chân như vại. Hỏi thì ông cười: Tôi có bao nhiêu làm bấy nhiêu, không làm kiểu có ít làm nhiều.
Làm thứ gì chắc thứ đó, không ở núi này trông núi nọ. Bàn về việc nhiều đại gia “chết”, ông nói: Tôi hạn chế tối đa việc vay ngân hàng. Có nhiều nguồn vay, ngân hàng chỉ là một phần. Anh nào kinh doanh lấy ngân hàng làm nguồn chính là chết.
Tôi tận dụng qua việc mua vật tư sắt, thép, gạch, xi măng... chịu, có những đơn vị đến và nói bác cứ lấy cho em, tháng sau thanh toán cũng được. Tất nhiên, phải có uy tín mới mua chịu kiểu đó được.
Nguồn thứ 2 là huy động của dân. Nguồn thứ 3, ít ra mình cũng phải có 30-40% vốn chứ. Thứ 4 là uy tín. Uy tín cũng là tiền. Ngân hàng xem sau cùng, bí quá thì mới đi vay.
Tranh của Nguyễn Xuân Hoàng


Ông Lê Thanh Thản (SN 1949) trong mắt nhiều doanh nhân khác là một “ca lạ”. Ông vốn là một doanh nhân được xếp hàng “vô danh tiểu tốt” đến từ tỉnh miền núi Lai Châu, lập nghiệp bằng nghề đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng ở miền núi (công ty tư nhân đầu tiên thành lập năm 1987), sau đó vươn sang Lào.
Ông Thản mở rộng việc làm ăn xuống Hà Nội năm 2000 với việc mua một mảnh đất trong Khu Đô thị Linh Đàm để xây khách sạn Mường Thanh và khu căn hộ nhỏ.
Từ đó đến nay, vị đại gia thích hút thuốc lào vặt, khoái ăn cá trích, đậu phụ chấm mắm tôm này tiến hành đầu tư xây nhiều khu chung cư nhất ở Hà Nội (30 toà, mỗi toà 400 căn, với dân số tương đương một quận).
Khu Đô Thị Xa La rộng 21 ha được đánh giá là đô thị đầu tiên hoàn chỉnh nhất với đầy đủ các hạng mục liên hợp trường học, bệnh viện (dù nằm gần Bệnh viện Quân đội 103), siêu thị, khách sạn…
Ngay ở quê Diễn Lâm, Diễn Châu (Nghệ An), ông Thản kể về việc xây bệnh viện 200 giường thật chẳng giống ai. Ngoài việc thương bà con ở miền quê bán sơn địa mỗi lần đi cấp cứu đường xa cách trở, còn có một lý do khác: Một lần về quê tắm biển bị sứa cắn, ông phải nhập bệnh viện huyện cấp cứu.
Nhờ hết lãnh đạo tỉnh can thiệp mà các bác sỹ ở đây vẫn thờ ơ, cuối cùng ông phải chi tiền lót tay để được cứu chữa kịp thời. Lúc đó, ông thầm nhủ, đến mình mà còn bị ứng xử thế này, người dân nghèo thì còn khổ nữa.
Thế là Bệnh viện Phủ Diễn ra đời thu hút hết các bác sỹ, y tá của bệnh viện nhà nước kia (nơi ông từng cấp cứu) với phương châm sạch sẽ, viện phí rẻ và không vòi vĩnh bệnh nhân. Mang tiếng thủ phủ quê Diễn Châu nhưng mọi thứ lụp xụp, ông Thản đầu tư ngay một trung tâm thương mại và khách sạn.
Chưa kể, một sở thú rộng 300 ha nằm nguyên trên một quả đồi (chủng loại thú có khi còn nhiều hơn Công viên Thủ Lệ Hà Nội, trong đó có nhiều động vật quý sinh nở như hổ trắng, gấu, tê giác…). Ông Thản còn xây 1 trường cấp 3, 1 trường cấp 1-2, 4 trường mẫu giáo, 1 trạm xá, 5 Km đường liên thôn, khôi phục đình làng...
Tất cả những công trình ở quê hầu như phi lợi nhuận. Thậm chí, ông Thản còn phải cấp tiền thêm để hỗ trợ. Con cháu trong họ, trong quê được ông kéo đi làm khắp nước. Nhiều người cứ đùa rằng, tập nói tiếng Diễn Châu quê ông Thản sẽ dễ được nhận vào chuỗi khách sạn nằm rải rác từ Bắc vào Nam.
Ông Thản bảo, những công trình, dự án ông đầu tư ở quê đều không vì mục tiêu lợi nhuận. "Những năm đầu tôi đầu tư toàn bộ và bù lỗ tiền lương, chi phí. Những năm sau này bắt đầu có lời chút ít, tôi đặt ra định mức một năm trường học và bệnh viện phải trích tiền lời đó ra để làm từ thiện. Với người nghèo và gia đình chính sách đều có chính sách miễn giảm", ông Thản kể.
Ngồi trò chuyện với ông, thoảng chốc lại thấy ông bắn điếu thuốc lào, nhả khói có vẻ điệu nghệ lắm. Xem chừng cũng thuộc hàng nghiện nặng. Ông Thản kể, đi đâu cũng phải mang theo cái điếu cày.
Kể cả những lúc ngồi trên Rolls-Royce. Có lần đi nước ngoài, ông mang theo điếu cày, nhân viên an ninh bắt ông bỏ lại, ông không chịu, cãi nhau một hồi rồi họ cũng hiểu và cho mang theo.
Hoành tráng là thế, nhưng ông Thản cũng lận đận trong việc học, kết nạp Đảng phải 3 lần mới được. Cứ mỗi lần được tổ chức cử đi học thêm gì lại vướng chuyện này, chuyện kia. Như lần được cử đi học sỹ quan thì bất ngờ được lệnh vào chiến trường B chiến đấu. Cũng vì thế, sự nghiệp học hành của ông Thản chỉ dừng ở mức tốt nghiệp cấp 3 bổ túc. Đây cũng là một trong những lý do khiến ông xây nhiều trường học hỗ trợ tinh thần hiếu học ở quê. Con cái ông sau này có hai người tu nghiệp nước ngoài để lấy bằng tiến sỹ.
Không thích “thùng rỗng kêu to”
Ông Lê Thanh Thản thoải mái chia sẻ với phóng viên Tiền Phong.
Thời điểm này nếu so tài sản của ông Thản với những người như bầu Đức, chúa đảo Tuần Châu Đào Hồng Tuyển… thì thế nào?
Không so sánh thế được vì mình không biết được hoàn cảnh từng người. Mỗi anh có thế riêng. Mình là nhỏ, các anh ấy lớn vươn ra cả nước ngoài.
Thế nhưng tài sản của ông cũng lớn đấy chứ, có thua kém gì các đại gia kia?
Ăn thua gì. Tôi mới chỉ có 20 khách sạn từ 2-4 sao tại 16 tỉnh, thành phố. Khách sạn chỉ là nghề tay trái để tạo công ăn việc làm cho xã hội và lấy chỗ dựa để thúc đẩy thêm ngành bất động sản. Khi nào bất động sản tịt rồi thì lấy khách sạn làm chính.
Tiêu chí làm khách sạn của tôi cũng như bất động sản, lấy giá rẻ nhưng dịch vụ tốt để cạnh tranh. Cũng 4 sao như nhau nhưng giá phòng khách sạn tôi bằng nửa của Tây, cứ đà này nhiều khách sạn Tây sẽ phải hạ giá theo tôi hoặc chấp nhận vắng khách...
Sở hữu tới 20 khách sạn và nhiều khu đô thị lớn sánh ngang các tập đoàn chuyên đầu tư bất động sản lớn hàng đầu Việt Nam, nhưng ông vẫn chỉ là giám đốc một công ty tư nhân ít tên tuổi. Có vẻ ông không phải là một doanh nhân thích hoành tráng?
Tôi quan niệm làm thật, ăn thật, không có ý đánh bóng tên tuổi hay xây dựng thương hiệu kiểu thùng rỗng kêu to. Hoành tráng để làm gì, khi không có thực lực. Việc gọi tên tập đoàn này kia rồi đánh bóng tên tuổi không hợp với tôi.
Còn việc ông đi Rolls-Royce nhưng lúc nào cũng kè kè chiếc điếu cày thì sao, cũng không thấy chân dài vây quanh ông?
Tôi mua Rolls-Royce đi là vì hệ số an toàn của nó cao, xe rộng rãi thoải mái. Còn hút thuốc lào là thói quen và sở thích từ lâu rồi, không bỏ được. Mà cũng chẳng phải bỏ để làm gì. Trong mấy xe ô tô, cái nào cũng chứa sẵn một điếu cày.
Tôi chỉ có duy nhất một chân dài từ hồi khốn khó ngày xưa thôi. Cũng có lẽ do mình giản dị quá nên các cô chân dài khác không để ý tới (cười lớn).
Theo Bá Kiên - Đình Thắng
Tiền phong